Mới đây đã tầm bốn năm rồi, bốn năm qua tôi vẫn chưa được nhìn thấy mặt của ông ngoại. Tôi chỉ nhớ ông có mái tóc màu muối tiêu, đôi bàn tay có những chấm đồi mồi vì năm tháng. Chân phải của ông bị teo lại vì chiến tranh. Hồi ông còn khỏe chỉ có toi là đứa cháu duy nhất, nên hằng ngày đi học lớp một tôi đều được ông chở đi, chở về bằng chiếc xe đạp cũ. Tôi hồi ấy cũng tinh nghịch lắm, vì vậy mà đã có lần làm cho cả ông và tôi đều té xe.
Nhưng ngoại không la mắng mà còn hỏi:"con có sao không? Đừng khóc nữa về nhà ông cháu mình cùng ăn kẹo mạch nha!" Tôi đã cảm thấy vô cùng ấm áp nhưng hơn hết là sự xấu hổ vì những trò tinh nghịch của mình. Khi tôi bị bạn bè bắt nạt thì đều nói cho ông biết và ngoại đã mắng cho họ một trận ra trò để trả lại sự cong bằng cho tôi. Theo lời mẹ kể, ông ngoại tôi từng là giáo viên dạy học cho những trẻ em trong làng thì tôi lại càng nể phục ông hơn. Vào những mùa hè rãnh rỗi, ông ngoại thường cùng với tôi chơi ô ăn quan, cùng đi câu cá rồi ngoại còn dạy tôi làm diều và thả diều nữa. Có lúc ông còn nhữ bẫy những con chuột trong nhà đem cho mèo ăn quả thật rất thú vị.

![]() |
Cuộc sống vốn yên ổn, hạnh phúc thế
mà:...
Cuộc sống hằng ngày nhìn thấy ông, chơi cùng ông thật vui biết bao nhiêu và dường như nó đã trở thành tiềm thức của tôi . Vậy mà giờ đây những niềm hạnh phúc ấy chỉ mấy chốc đã tan biến thành khói mây. Bệnh lao- căn bệnh ấy chính là thủ phạm cướp đi sự hạnh phúc và vui vẻ ấy của ông cháu chúng tôi. Lúc ngoại còn trẻ chỉ vì làm việc quá vất vả, cong thêm việc không nghe lời của bác sĩ từ những giai đoạn đầu nên lao lực nhẹ trở thành nặng hơn. Nhưng nguyên nhân nữa khiến ông bệnh nhẹ trở thành nặng là vì thuốc lá. Và người đi mua thuốc cho ông chính là tôi. Lá phổi của ông ngày càng thắt quặn trong cơn đau nhưng nào tôi có biết, trong tôi chỉ mong thỏa mãng nhu cầu của ông nhưng nào đâu... Thời gian trôi qua, đến ngày 30 tết ông ngoại vẫn chuẩn bị bao lì xì như mọi năm ngày mùng 1, mùng 2 diễn ra rất tốt đẹp. Đến chiều mùng 3, ông ngoại đột nhiên khó thở và gia đình phải chở ông đi bệnh viện. Sau hai ngày thấp thỏm lo âu chờ tin báo về, đột nhiên tiếng điện thoại reo lên, mẹ em nghe xong thì gác máy rồi bước đi trong vô thức, báo rằng" mọi người chuẩn bị đi ba... ba sắp về rồi." Dường như mọi người đều hiểu được lời mẹ nói. Hai hàng nước mắt tôi chảy xuống mũi rồi miệng, một cái vị mặn chua xót không thể tả nỗi. Trước đây ông ngoại sống rất hoà đồng, vui vẻ với mọi người, nên khi vừa nghe tin ông ra đi ai cũng rất buồn và xót thương.
Chính cái lúc xót xa ấy kì tích đã xuất hiện. Ông ngoại đã chiến thắng tử thần và tim đã đập trở lại, tất cả đều nhờ sự kiên quyết không rút bình õi của bà ngoại mặc dù tim của ông đã đập rất yếu. Cái tin ấy làm cho tôi rất vui, cứ nhảy dựng len như vừa trúng vé số ấy. Nhưng cũng từ đó, ông ngoại phải sống cách li với gia đình không một người cháu nào được ở gần với ông nữa. Sau đó ông đã được chuyển đến bệnh viện lao và sống một mình ở ngoài đó với sự chăm sóc của y tá riêng thường thì bà ngoại cũng ra đó chăm sóc và xem tình của ông. Tôi mỗi khi ra gặp ông vào mấy ngày tết thì phải đứng cách ông cả một dãy nhà. Nhìn từ xa nước mắt của ông chảy xuống vì nỗi cô đơn tôi lại cảm thấy buồn vô cùng. Chợt đâu những kỉ ngày xưa của hai ông cháu lại hiện về trong kí ức của tôi, những con điều ngày nào vẫn còn đây nhưng ông thì ở đâu để con diều nhỏ kia trông chờ mỏi mòn. "Lúc nào cũng vậy ông cũng chỉ nghỉ cho con thôi, con thương ông nhiều lắm! Ông ngoại ơi!" - tôi nói thầm trong ánh mắt đang nén những giọt nước mắt đau đớn. Dù ở rất gần nhưng tôi lại không thể cùng chơi đùa với ông như ngày xưa nữa rồi.
Hằng đêm trôi qua tôi đều nhớ về ông mường tưởng chắc giờ này ông cũng không ngủ được, rồi tôi lại giận mình giá như hồi ấy tôi không mua thuốc cho ông thì giờ ông đã không phải chịu cảnh co đơn như vậy rồi. Nếu lúc ấy tôi có hiểu biết hơn về tác hại của thuốc lá thì giờ cũng đâu đến nỗi, tôi thất ngu ngốc mà.
Có, nhưng không thể gặp tận mặt; còn nhưng không thể chơi cùng; người tôi từng tin yêu và kính trọng biết bao đã bị tôi hại ra nông nỗi này... Các bạn thấy đó chỉ một bước lầm lỡ, không hiểu chuyện bạn đã gián tiếp những người thân của bạn. Hãy yêu thương gia đình của bạn khi có thể vì chúng ta không biết chuyện gì sẽ đến đâu. Hãy trân trọng hạnh phúc mà bạn đang có vì một khi bạn làm lơ, nó sẽ vụt mất trong tầm tay.
Cuộc sống hằng ngày nhìn thấy ông, chơi cùng ông thật vui biết bao nhiêu và dường như nó đã trở thành tiềm thức của tôi . Vậy mà giờ đây những niềm hạnh phúc ấy chỉ mấy chốc đã tan biến thành khói mây. Bệnh lao- căn bệnh ấy chính là thủ phạm cướp đi sự hạnh phúc và vui vẻ ấy của ông cháu chúng tôi. Lúc ngoại còn trẻ chỉ vì làm việc quá vất vả, cong thêm việc không nghe lời của bác sĩ từ những giai đoạn đầu nên lao lực nhẹ trở thành nặng hơn. Nhưng nguyên nhân nữa khiến ông bệnh nhẹ trở thành nặng là vì thuốc lá. Và người đi mua thuốc cho ông chính là tôi. Lá phổi của ông ngày càng thắt quặn trong cơn đau nhưng nào tôi có biết, trong tôi chỉ mong thỏa mãng nhu cầu của ông nhưng nào đâu... Thời gian trôi qua, đến ngày 30 tết ông ngoại vẫn chuẩn bị bao lì xì như mọi năm ngày mùng 1, mùng 2 diễn ra rất tốt đẹp. Đến chiều mùng 3, ông ngoại đột nhiên khó thở và gia đình phải chở ông đi bệnh viện. Sau hai ngày thấp thỏm lo âu chờ tin báo về, đột nhiên tiếng điện thoại reo lên, mẹ em nghe xong thì gác máy rồi bước đi trong vô thức, báo rằng" mọi người chuẩn bị đi ba... ba sắp về rồi." Dường như mọi người đều hiểu được lời mẹ nói. Hai hàng nước mắt tôi chảy xuống mũi rồi miệng, một cái vị mặn chua xót không thể tả nỗi. Trước đây ông ngoại sống rất hoà đồng, vui vẻ với mọi người, nên khi vừa nghe tin ông ra đi ai cũng rất buồn và xót thương.
Chính cái lúc xót xa ấy kì tích đã xuất hiện. Ông ngoại đã chiến thắng tử thần và tim đã đập trở lại, tất cả đều nhờ sự kiên quyết không rút bình õi của bà ngoại mặc dù tim của ông đã đập rất yếu. Cái tin ấy làm cho tôi rất vui, cứ nhảy dựng len như vừa trúng vé số ấy. Nhưng cũng từ đó, ông ngoại phải sống cách li với gia đình không một người cháu nào được ở gần với ông nữa. Sau đó ông đã được chuyển đến bệnh viện lao và sống một mình ở ngoài đó với sự chăm sóc của y tá riêng thường thì bà ngoại cũng ra đó chăm sóc và xem tình của ông. Tôi mỗi khi ra gặp ông vào mấy ngày tết thì phải đứng cách ông cả một dãy nhà. Nhìn từ xa nước mắt của ông chảy xuống vì nỗi cô đơn tôi lại cảm thấy buồn vô cùng. Chợt đâu những kỉ ngày xưa của hai ông cháu lại hiện về trong kí ức của tôi, những con điều ngày nào vẫn còn đây nhưng ông thì ở đâu để con diều nhỏ kia trông chờ mỏi mòn. "Lúc nào cũng vậy ông cũng chỉ nghỉ cho con thôi, con thương ông nhiều lắm! Ông ngoại ơi!" - tôi nói thầm trong ánh mắt đang nén những giọt nước mắt đau đớn. Dù ở rất gần nhưng tôi lại không thể cùng chơi đùa với ông như ngày xưa nữa rồi.
Hằng đêm trôi qua tôi đều nhớ về ông mường tưởng chắc giờ này ông cũng không ngủ được, rồi tôi lại giận mình giá như hồi ấy tôi không mua thuốc cho ông thì giờ ông đã không phải chịu cảnh co đơn như vậy rồi. Nếu lúc ấy tôi có hiểu biết hơn về tác hại của thuốc lá thì giờ cũng đâu đến nỗi, tôi thất ngu ngốc mà.
Có, nhưng không thể gặp tận mặt; còn nhưng không thể chơi cùng; người tôi từng tin yêu và kính trọng biết bao đã bị tôi hại ra nông nỗi này... Các bạn thấy đó chỉ một bước lầm lỡ, không hiểu chuyện bạn đã gián tiếp những người thân của bạn. Hãy yêu thương gia đình của bạn khi có thể vì chúng ta không biết chuyện gì sẽ đến đâu. Hãy trân trọng hạnh phúc mà bạn đang có vì một khi bạn làm lơ, nó sẽ vụt mất trong tầm tay.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét