Thứ Sáu, 14 tháng 4, 2017

MẸ-NGƯỜI CON YÊU NHẤT!

  “Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào
          Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào
  Lời mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào
          Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng mẹ yêu ….”
   Đã từ lâu tôi không nghe những dòng nhạc mang âm hưởng dân ca thế này, mà còn lại là bài hát “Lòng mẹ”. Một bài hát rất nổi tiếng về mẹ mà hầu như mọi người đều biết. Có cái gì đó chạm đến trái tim tôi khi nghe lại bài hát này. Tôi nghĩ đến mẹ – người luôn làm tất cả vì tôi mà không quản cực nhọc, khó khăn.

   Mẹ tôi không phải là người quyền uy hay có địa vị to lớn trong xã hội. Mà mẹ chỉ đơn thuần là một người mẹ, một người vợ luôn hết mình vì con cái và gia đình. Mẹ cũng không học rộng tài cao hay khoác lên mình những bộ váy lộng lẫy và dự các buổi tiệc sang trọng. Mẹ luôn mặc những bộ đồ đơn giản không màu mè kiểu cách vào ngày thường cũng như các dịp lễ. Tuy mẹ không học nhiều nhưng mẹ là người luôn dạy tôi các điều hay lẽ phải trong cuộc sống. Mẹ dạy tôi biết thế nào là sự quan tâm sẻ chia, biết lắng nghe và tôn trọng người khác. Phải kính trên nhường dưới, không đố kị ganh đua và quan trọng không được bỏ cuộc dù bất kì hoàn cảnh nào. Mẹ vất vả lắm, lo cho tôi mọi việc từ cái ăn đến cái mặc. Ngoài ra mẹ còn phải lo cho gia đình và cùng ba buôn bán. Để kiếm được vài đồng lời ít ỏi dù nắng hay mưa mẹ cũng không ngại bôn ba cực khổ. Nhìn bề ngoài của tôi có vẻ khỏe mạnh nhưng tôi rất dễ bị bệnh. Mỗi lần bệnh như thế mẹ luôn chầu chực bên cạnh chăm sóc tôi mà không rời nửa bước. Tôi có thể thấy sự lo lắng trên gương mặt mẹ và niềm hy vọng mong tôi mau khỏi bệnh. Những lúc ăn cơm mẹ luôn dành phần ngon nhất cho tôi, đồ ăn chỉ là những món dân dã đơn sơ nhưng chúng đều rất hấp dẫn thơm ngon qua bàn tay chế biến của mẹ. Mẹ rất ngăn nắp thường xuyên dọn dẹp, nên các vật dụng trong nhà đều có chỗ ở nhất định của chúng. Mẹ cực nhọc vất vả như thế nhưng tôi chưa hề nghe mẹ than thở dù chỉ một lần.



  Tôi là đứa trẻ may mắn được mẹ bảo bọc từ lúc chào đời và sống trong tình yêu thương vô bờ bến của mẹ. Thế mà đôi khi tôi lại không biết quý trọng điều đó làm những việc khiến mẹ đau lòng. Mẹ luôn lắng nghe tôi, cho tôi những bài học quý giá. Mẹ làm tất cả vì tôi để tôi có được cuộc sống tốt vậy mà những lúc không vui tôi lại nổi cáu với mẹ, nói rằng mẹ phiền khi mẹ hỏi chuyện. Có lúc tôi cãi lại mẹ nhưng mẹ chỉ im lặng không nói gì chỉ thấy sự đau buồn trên gương mặt mẹ, nỗi thất vọng trong đôi mắt ấy. Tôi thật hư đốn và đáng trách, tôi không xứng với những gì mẹ đã hi sinh vì tôi. Mẹ thà bị ướt bị lạnh để tôi được ấm hơn. Mẹ an ủi động viên khi tôi gặp khó khăn, luôn bảo vệ tôi khỏi những cám dỗ của cuộc đời. Người luôn tha thứ mỗi khi tôi lầm lỗi, dang rộng vòng tay ôm lấy tôi vào lòng, để tôi được ăn học đàng hoàng mẹ phải thức khuya dậy sớm. Mẹ yêu tôi hơn cả bản thân mình, mẹ từng nói tôi chính là thiên thần nhỏ của mẹ, mẹ không màng khó khăn khổ cực chỉ mong sao tôi có thể nên người. Mẹ vĩ đại, cao cả đến thế nhưng tôi lại làm mẹ buồn lòng và đôi khi còn có những giọt nước mắt thầm lặng.


  Giờ đây, khi nhìn lại chính mình tôi thật sự thấy bản thân còn quá nhiều thiếu sót, đã gây ra biết bao lỗi lầm với mẹ nhiều đến mức không thể nhớ được. Nhưng mẹ vẫn là mẹ luôn rộng lượng tha thứ rồi bỏ qua. Đã có ai trong chúng ta đã từng cắn rứt lương tâm khi làm mẹ mình đau khổ không? Và bây giờ đây tôi thật sự hối hận về những gì đã làm đối với mẹ, cảm thấy sợ hãi khi không còn mẹ bên cạnh, sẽ ra sao khi thiếu đi hình bóng thân thương của mẹ? Lúc này đây tôi muốn nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi, con gái xin lỗi mẹ nhiều lắm, hãy tha thứ cho những phút giây thiếu suy nghĩ của con đã làm mẹ buồn lòng. Giờ đây con sợ phải xa mẹ, sợ khi không có mẹ bên cạnh dẫu biết rằng đường đời rất dài phải tự con bước đi. Mẹ ơi, con gái muốn cảm ơn mẹ rất nhiều cảm ơn mẹ đã cho con cuộc đời, cho con có người mẹ tuyệt vời như thế, đã hi sinh tất cả vì con, cho con có cơ hội được gọi mẹ mỗi ngày. Hãy luôn mạnh khỏe mẹ nhé, luôn là vầng trăng sáng soi rọi bước con đi. Con sẽ cố gắng thật nhiều không làm mẹ thất vọng, hãy tin tưởng ở con. Cho dù mai sau con có khôn lớn thì con vẫn là thiên thần nhỏ của mẹ luôn muốn mẹ thương yêu dỗ dành. Con yêu mẹ!”.




  Ai trong chúng ta cũng đều có lỗi lầm với mẹ mình. Đừng cảm thấy xấu hổ hay ngại ngùng nói câu xin lỗi mẹ, đừng nghĩ mẹ không nói là không yêu thương không quan tâm mình. Nếu chúng ta được gọi mẹ mỗi ngày thì chúng ta may mắn rất nhiều vì có những người suốt đời cũng không có cơ hội để gọi mẹ. Đừng để cơn nóng giận đánh mất đi lí trí, và không có tội nào nặng bằng tội bất hiếu. Cho dù người đời có tốt với ta bao nhiêu thì cũng không sánh bằng mẹ, chẳng ai tốt với mình mà không cần điều kiện chỉ duy nhất mẹ của ta mà thôi.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét