Trong gia đình, người
mà tôi luôn yêu thương, đùm bọc là em gái tôi. Mẹ tôi sinh nó khi tôi học lớp 7
và đặt tên nó là Bảo Trâm, giờ thì cô bé ấy đã 4 tuổi rồi. Trâm là một cô bé rất
dễ thương khiến cả nhà ai cũng yêu mến, từ ngày nó ra đời gia đình tôi lúc nào
cũng rộn vang tiếng cười. Nhưng nó cũng nghịch ngợm lắm. Nó luôn nghĩ ra đủ thứ
trò để trêu chọc tôi. mới tí tuổi đầu thôi mà cô bé rất thích vẽ .Đã có lần xem
nó vẽ tranh, và thực sự thấy thêm rất nhiều điều thú vị về cô em của
mình.

Một lần, bỗng dưng nó lại mượn tôi quyển Album ảnh. Tôi đoán nó lại nghịch ngợm
gì dây nên bí mật nấp sau cánh cửa theo dõi. Thật ngạc nhiên! Nó đang vẽ tôi.
Khéo léo đặt tấm ảnh chân dung của tôi lên bàn, nó bắt đầu thể hiện. Đôi bàn tay
nhỏ nhắn trắng hồng của nó cẩn thận cầm cây chì sáp đén khoanh một vòng tròn rõ
to. Đôi mắt đen long lanh chăm chú nhìn vào bức ảnh rồi tiếp tục khoanh hai vòng
tròn nhỏ hơn màu tím. Thì ra, đó là khuôn mặt của tôi – mà đúng hơn là cục đá
méo mó đến thảm hại và chiếc kính bị lệch gọng gần nửa mặt. Tôi cảm thấy tội
nghiệp cho khuôn mặt mình quá. Còn nó không biết sự có mặt của tôi, vẫn cái vẻ
vui tươi, nó tiếp tục vẽ. Chùm tóc của nó lúc lắc, cái miệng hồng tươi vừa vẽ
vừa cười. Bàn tay nó vẫn tiếp tục tạo cho tôi một mái tóc đen buộc vểnh lên như
cái đuôi gà và được điểm trang bằng một chiếc nơ xanh xinh xinh. Chợt ánh mắt nó
bỗng trở nên tinh nghịch lạ thường, gương mặt vui tươi hẳn lên, đôi má hồng hào,
chân cứ dậm vào thành bàn và còn hát nữa. Không biết nó nghĩ ra trò gì
đây.

Tay cầm một viên sáp đỏ, cô bé viền viền thành hình một chiếc môi – giống như
một quả chuối. Nó chọn cây sáp màu đỏ, nhưng chỉ tô một nửa môi còn dùng màu
xanh tô nửa còn lại. Vậy là môi của tôi có những hai màu – thật nghịch ngợm.
Nhưng ánh mắt nó lại càng thích thú hơn, miệng nó cười tươi hơn khi dùng màu
hồng chấm vào giữa má tôi. Tôi không thể hiểu nổi nó đang vẽ cái gì. Sờ lên má,
trời ơi, thì ra đó là cái mụn mới mọc của tôi. Chuyện gì nó cũng nghĩ ra được.
Cô nàng vẫn tiếp tục vẽ, vẻ mặt vẫn tươi vui. Nhưng dường như càng về sau, nó
càng thấm mệt. Cố vẽ cho tôi một chiếc áo màu hồng thật độc đáo – màu tôi yêu
thích, mồ hôi nó bắt đầu lấm tấm, mặt nó đỏ lên. Dường như để tô một chiếc áo
với rất nhiều bông hoa như vậy là rất khó khăn. Nhưng nó vẫn say sưa. Bàn tay
nhanh nhẹn tô màu, ánh mắt long lanh dễ thương, mái tóc lúc lắc. Cuối cùng nó
cũng hoàn thành bức tranh. Nó vui vẻ chạy ra khoe với tôi.

Sau lần tận mắt xem cô em gái vẽ, tôi thấy nó thật đáng yêu. Biết đâu trong
tương lai em gái tôi lại trở thành một họa sĩ nổi tiếng…. Tôi rất tự hào về em
gái của mình........
À, còn một điều nữa. nó cực kì thích chụp hình tự sướng với tôi, nói thật thì
chỉ có cái tính đó nó giống tôi nhất! Mỗi lần khách đến nhà họ không nghĩ nó là
em tôi đâu bởi vì tôi với nó chênh lệch tuổi quá nhiều (tôi hơn nó gần 11 tuổi
chứ ít gì ). Nhưng mà dù gì thì nó vẫn luôn là em gái yêu của tôi và là út cưng
của gia đình tôi!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét