Thứ Sáu, 14 tháng 4, 2017

GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC CỦA TÔI

         Có thể nói tôi không giàu có hay thông minh học giỏi nhưng tôi có thể chắc rằng tôi là một người hạnh phúc, bởi tôi có một gia đình hạnh phúc. Gia đình tôi gồm  bốn người có bố, mẹ, tôi và một người em trai tinh nghịch.

       Gia đình tôi sống hạnh phúc ra sao yêu thương như thế nào? Tôi sẽ kể cho các bạn biết:
      Bố tôi là trụ cột trong gia đình, là người đàn ông mẫu mực. Các bạn chắc nghĩ rằng" là con gái cả trong gia đình thí khó có thể là nũng với bố được". Tôi cũng đã từng nghỉ như vậy, nhưng rồi chính sự yêu thương lòng bao dung của bố đã cảm hoá trái tim cứng nhắc của tôi. Bố tôi rất yêu mẹ, mỗi khi đi làm về thì thường giúp mẹ làm việc nhà. Thấy mẹ ốm, bố mua thuốc nấu cháo cho mẹ, làm hết tất cả mọi việc dù là rất mệt. Bố sống trong gia đình được tất cả mọi người nễ trọng, một phần vì bố là anh hai trong gia đình, một phần là vì bố sống rất hoà đồng với anh em. Có thể bố tôi không phải là một người lãng mạn, nhưng bố luôn làm cho gia đình thêm hạnh phúc bởi những món quà nhỏ bé cho các thành viên trong gia đình vào những dịp quan trọng như ngày sinh nhật của mẹ, của con, kỉ niệm ngày cưới... Bấy nhiêu đó thôi cũng đã thấy bố là người chu đáo như thế nào rồi. Ông ấy có thú vui là chơi chim chào mào, nhưng dù thêm thú vui nào đi chăng nữa thì bố vẫn giữ đúng bổn phận làm một người chồng, người cha trong gia đình. Đối với tôi bố là người cha tuyệt vời nhất.


      Cha ông ta thường có câu:"nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra". Công lao trời bể của mẹ cũng không thể không nhắc tới. Mẹ là người đã mang chúng ta đến chín tháng mươi ngày đó là giai đoạn hết sức khó khăn cho mẹ , nhưng nặng hơn đó là lúc mẹ cho chúng ta trào đời. Trong nỗi đau cắt da cắt thịt mẹ vẫn chịu đựng để sinh chúng ta ra chỉ vậy thôi đã thấy mẹ rất tuyệt vời rồi. Nhưng đối với tôi không có bất kì từ ngữ nào có thể sánh bằng công ơn trời bể của mẹ cả. Mẹ tôi sinh tôi ra cho tôi một cuộc sống mới, me còn là cô giáo đầu tiên của tôi, giúp tôi với những bước đi chập chững đầu đời, những tiếng nói đầu tiên. Mẹ là người đã đưa tôi đến trường lần đầu tiên, giúp tôi vượt qua nỗi sợ hãi, rụt rè của buổi đầu tiên đến trường. Có năm tôi bị bệnh phải nhập viện để mổ, tôi đã lo lắng rất nhiều, mẹ tôi hiểu được điều đó đã cho tôi một cái ôm ấm áp và cái hôn ngọt ngào trước kho vào phòng mổ. Mẹ đã dặn dò tôi rằng:"con hãy mạnh mẽ lên, luôn nhớ rằng mẹ luôn ở bên con, con gái dũng cảm của mẹ." Kể từ lúc đó tôi cảm thấy tự tin hơn rất nhiều, tôi bước vào phòng mổ rất bình thường và không còn sợ gì nữa, các chú bác sĩ còn khen tôi là cô bé dũng cảm nữa. Mổ xong, tôi đã vo cùng đau đớn, nhưng nhớ về nụ hôn của mẹ tôi đã bớt đi phần nào đau đớn. Sau khi mổ xong, mẹ còn phải lo cho tôi 
nữa, vừa phải đi làm, vừa lo việc nhà vừa chăm sóc cho tôi, nhìn mẹ vất vả tôi thương mẹ lắm. Tuy gia đình có thay ca cho mẹ, nhưng các bạn biết đó người mẹ nào cũng vậy không thể nào yên tâm được, mẹ tôi cũng vậy thôi, dù phải đi làm nhưng mẹ cứ trưa bà lại mang đồ đến cho tôi, tối đến thì ngủ chung với tôi. trên chiếc giường chật hẹp, nói thì vậy thôi chứ chỉ có tôi ngủ thôi còn mẹ tôi thì cứ thức canh bình nước biển cho tôi và giúp khi tôi cần. Khi đã khỏe lại, tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn lo cho việc học của tôi, lại một lần trong số vạn lần mẹ tôi lại giúp tôi học tập và nắm được bài trong những ngày tôi nghỉ, tôi đã rất buồn và phải khóc nữa khi không thể thuộc nỗi bảng cửu chương thế là mẹ giúp tôi hiểu và tôi đã thuộc được nó dễ đang hơn. Kết quả cuối năm học là tôi đã đạt được danh hiệu học sinh giỏi nhờ có sự giúp đỡ của mẹ, tôi rất vui mừng và đã ôm hôn mẹ thật nhiều khi về nhà, như lời cảm ơn chân thành tôi muốn nói với mẹ. Không phải chỉ có vậy mẹ tôi còn giúp tôi rất nhiều điều khác nữa, có kể mấy ngày mấy đêm cũng không hết. Qua trang blog này tôi muốn nói với mẹ rằng " mẹ ơi con thương mẹ nhiều lắm! Nhưng con biết rằng dù ra sao con cũng không thể trả hết nỗi lòng của mẹ chứ đừng nói là công ơn mà mẹ đã cho con, nhưng có điều con dám chắc rằng con sẽ luôn làm cho mẹ cười vui và hạnh phúc". 


     Trong gia đình nhỏ của tôi vẫn còn có một thành viên tinh nghịch nữa đó là em trai của tôi. Em tôi năm nay học lớp sáu tính tình tinh nghịch rất dễ giận nhưng cũng dễ bỏ qua, có thể nói lúc nhỏ mọi người đã phải đau đầu vì những trò quậy phá của chị em chúng tôi. Tuy vậy thôi, tôi và em tôi nói chuyện chỉ trong vòng ba câu là lại cãi nhau và người làm hoà luôn là em tôi. Tôi thật sự cảm thấy mình là người chị rất hạnh phúc, có nhiều người nghỉ rằng có anh hay chị thì sẽ sướng hơn nhưng với tôi tạo hoá đã cho ta những gì thì sẽ có cái tốt và cái xấu của nó cả, hãy biết cách đón nhận thì bạn sẽ nhận ra mặt tốt khi có em mà thôi.

       Đó chính là gia đình hạnh phúc của tôi nó chỉ đơn thuần là vậy thôi. Hạnh phúc luôn luôn bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt vậy thôi, khi đã nhận ra rồi thì hãy trân trọng nó đừng để "sống trong phúc mà không biết hưởng" nhé!





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét