Thứ Sáu, 14 tháng 4, 2017

Tự Giới Thiệu

       Nhóm chúng tôi gồm 3 thành  viên đó là: 
       -Kim Oanh (người làm blog chính)
       -Hồng phúc
       -Thanh Phương
Chúng tôi đến từ nhóm 6 của tập thể "Lớp Nhiễm chì" 10C2 của Trường THPT Hà Huy Tập.

Trong hình ảnh có thể có: cây, bầu trời, ngoài trời và thiên nhiên

      Chúng tôi tạo Blog này với mục đích tâm sự với mọi người về những câu chuyện xoay quanh cuộc sống gia đình......
      Karen Armstrong từng nói: “Gia đình là trường học của lòng khoan dung, vì nó luôn tồn tại và dạy chúng ta cách sống với những người khác”. Gia đình chính là mái ấm, là cái nôi nuôi dưỡng thể chất và tâm hồn chúng ta. Chính vì điều đó, gia đình mang một ý nghĩa thật to lớn trong cuộc đời mỗi con người Ý nghĩa gia đình đó là điểm tựa,bờ vai vững chắc cho mỗi thành viên, là bến bờ yêu thương không toan tính không vụ lợi, là sức mạnh, là động lực để mỗi người cố gắng vươn lên, vượt qua khó khăn, thách thức trong cuộc sống, là bài học về nhân cách,…

Mong rằng các bạn sẽ thích blog của chúng tôi! Cảm ơn các bạn rất nhiều!

Video Về gia đình



  

HÌNH ẢNH GIA ĐÌNH

Ảnh gia đình bạn Phương
Em gái bạn Oanh
Gia đình bạn Phúc
Ảnh cưới của ba mẹ bạn Oanh
Ảnh gia đinh bạn Oanh khi bạn ấy còn nhỏ

Cháu gái đáng yêu của bạn Phúc




BA TÔI

   Đối với mỗi chúng ta sẽ luôn có những người khiến ta phải biết ơn, phải trân trọng và phải biết học hỏi để ta có thể lớn lên, để hiểu biết và có thể tự đứng lên trên đôi chân của mình, và đối với tôi đó chính là ba tôi.



   Tình cha con luôn là thứ tình cảm thầm lặng, lặng lẽ nhưng mạnh mẽ và da diết. Chưa bao giờ tôi viết bất cứ một điều gì dành cho ba, bởi có lẽ ngôn từ không thể nào diễn tả hết tình cảm đó. Ba tôi là một người đàn ông đặc biệt trong cuộc đời tôi hôm nay và cả mai sau nữa.
   Ba là người mang đến cho tôi một cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc và nhiều yêu thương. Ba gánh trên đôi vai gầy cả một gia đình lớn, gánh cả ước mơ của những đứa con đang tuổi ăn tuổi học. Nếu như mẹ âm thầm tần tảo sớm hôm thì cha là người đàn ông đầy nghị lực, gánh vác hết mọi chuyện lớn trong gia đình.
   Ba tôi là một người rất giỏi, lo toan mọi việc trong nhà... Tôi rất tự hào vì có người ba tuyệt vời như vậy!
   Tôi còn nhớ có một lần mẹ ốm, phải đi viện. Những ngày này ba vừa làm tròn vai trò người ba,vừa gánh thêm vai trò làm mẹ. Sáng sáng, ba dậy nấu cơm cho chị em tôi ăn, quét dọn nhà cửa ăn rồi đưa chúng tôi đi học.Ba lo lắng cho mẹ hốc hác cả gương mặt, đôi mắt ba trở nên nặng nề nhưng vẫn ánh lên niềm tin yêu trong cuộc sống.
   Ba là một người giàu đức hi sinh, luôn dành cho gia đình những điều tốt đẹp nhất. Có nhiều lúc đi làm về, tôi cảm thấy sự mệt nhọc trên khuôn mặt ba nhưng ba vẫn nở nụ cười tươi. vẫn mang đến cho gia đình không khí vui tươi nhất.




   Ba luôn là người tuyệt vời và vĩ đại nhất đối với tôi. Là tấm gương sáng về cách làm người mà tôi đã học tập được rất nhiều. Tôi mong sao ba luôn khỏe mạnh, vui vẻ để cả gia đình tôi luôn được hạnh phúc sum vầy như thế này. 
   Nếu ai không có một người cha thì đó là một thiệt thòi rất lớn. Bạn hãy thử tưởng tượng mà xem, mất đi một vòng bảo vệ, một chỗ dựa vững chắc mỗi khi gặp sóng gió thì sẽ thế nào? Chỉ cần một cái xoa đầu của ba cũng đủ tiếp thêm cho ta sức mạnh. Tình cảm ấy cứ nuôi dưỡng tâm hồn ta đến bến bờ xa lạ. Ba luôn là người chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn, luôn là người chăm sóc con cái thực sự một cách chu đáo. Và điều cuối cùng tôi muốn nói đó là TÔI THƯƠNG BA TÔI NHIỀU LẮM!


"HẠNH PHÚC"-CÁI CẦN PHẢI ĐƯỢC TRÂN TRỌNG

        Nếu ai hỏi, người mà tôi cảm thấy gần gũi,thương yêu hơn cả trong gia đình tôi là ai? Thì tôi xin trả lời, người đó chính là ông ngoại của tôi. Người luôn làm cho tôi có cảm giác an toàn khi ở bên. Nhưng trong đó còn là nỗi nhớ nhung tha thiết của người cháu đối với ông.
      Mới đây đã tầm bốn năm rồi, bốn năm qua tôi vẫn chưa được nhìn thấy mặt của ông ngoại. Tôi chỉ nhớ ông có mái tóc màu muối tiêu, đôi bàn tay có những chấm đồi mồi vì năm tháng. Chân phải của ông bị teo lại vì chiến tranh. Hồi ông còn khỏe chỉ có toi là đứa cháu duy nhất, nên hằng ngày đi học lớp một tôi đều được ông chở đi, chở về bằng chiếc xe đạp cũ. Tôi hồi ấy cũng tinh nghịch lắm, vì vậy mà đã có lần làm cho cả ông và tôi đều té xe.
Nhưng ngoại không la mắng mà còn hỏi:"con có sao không? Đừng khóc nữa về nhà ông cháu mình cùng ăn kẹo mạch nha!" Tôi đã cảm thấy vô cùng ấm áp nhưng hơn hết là sự xấu hổ vì những trò tinh nghịch của mình. Khi tôi bị bạn bè bắt nạt thì đều nói cho ông biết và ngoại đã mắng cho họ một trận ra trò để trả lại sự cong bằng cho tôi. Theo lời mẹ kể, ông ngoại tôi từng là giáo viên dạy học cho những trẻ em trong làng thì tôi lại càng nể phục ông hơn. Vào những mùa hè rãnh rỗi, ông ngoại thường cùng với tôi chơi ô ăn quan, cùng đi câu cá rồi ngoại còn dạy tôi làm diều và thả diều nữa. Có lúc ông còn nhữ bẫy những con chuột trong nhà đem cho mèo ăn quả thật rất thú vị.
     



                                              

                      Cuộc sống vốn yên ổn, hạnh phúc thế mà:...

      Cuộc sống hằng ngày nhìn thấy ông, chơi cùng ông thật vui biết bao nhiêu và dường như nó đã trở thành tiềm thức của tôi . Vậy mà giờ đây những niềm hạnh phúc ấy chỉ mấy chốc đã tan biến thành khói mây. Bệnh lao- căn bệnh ấy chính là thủ phạm cướp đi sự hạnh phúc và vui vẻ ấy của ông cháu chúng tôi. Lúc ngoại còn trẻ chỉ vì làm việc quá vất vả, cong thêm việc không nghe lời của bác sĩ từ những giai đoạn đầu nên lao lực nhẹ trở thành nặng hơn. Nhưng nguyên nhân nữa khiến ông bệnh nhẹ trở thành nặng là vì thuốc lá. Và người đi mua thuốc cho ông chính là tôi. Lá phổi của ông ngày càng thắt quặn trong cơn đau nhưng nào tôi có biết, trong tôi chỉ mong thỏa mãng nhu cầu của ông nhưng nào đâu... Thời gian trôi qua, đến ngày 30 tết ông ngoại vẫn chuẩn bị bao lì xì như mọi năm ngày mùng 1, mùng 2 diễn ra rất tốt đẹp. Đến chiều mùng 3, ông ngoại đột nhiên khó thở và gia đình phải chở ông đi bệnh viện. Sau hai ngày thấp thỏm lo âu chờ tin báo về, đột nhiên tiếng điện thoại reo lên, mẹ em nghe xong thì gác máy rồi bước đi trong vô thức, báo rằng" mọi người chuẩn bị đi ba... ba sắp về rồi." Dường như mọi người đều hiểu được lời mẹ nói. Hai hàng nước mắt tôi chảy xuống mũi rồi miệng, một cái vị mặn chua xót không thể tả nỗi. Trước đây ông ngoại sống rất hoà đồng, vui vẻ với mọi người, nên khi vừa nghe tin ông ra đi ai cũng rất buồn và xót thương.

     Chính cái lúc xót xa ấy kì tích đã xuất hiện. Ông ngoại đã chiến thắng tử thần và tim đã đập trở lại, tất cả đều nhờ sự kiên quyết không rút bình õi của bà ngoại mặc dù tim của ông đã đập rất yếu. Cái tin ấy làm cho tôi rất vui, cứ nhảy dựng len như vừa trúng vé số ấy. Nhưng cũng từ đó, ông ngoại phải sống cách li với gia đình không một người cháu nào được ở gần với ông nữa. Sau đó ông đã được chuyển đến bệnh viện lao và sống một mình ở ngoài đó với sự chăm sóc của y tá riêng thường thì bà ngoại cũng ra đó chăm sóc và xem tình của ông. Tôi mỗi khi ra gặp ông vào mấy ngày tết thì phải đứng cách ông cả một dãy nhà. Nhìn từ xa nước mắt của ông chảy xuống vì nỗi cô đơn tôi lại cảm thấy buồn vô cùng. Chợt đâu những kỉ ngày xưa của hai ông cháu lại hiện về trong kí ức của tôi, những con điều ngày nào vẫn còn đây nhưng ông thì ở đâu để con diều nhỏ kia trông chờ mỏi mòn. "Lúc nào cũng vậy ông cũng chỉ nghỉ cho con thôi, con thương ông nhiều lắm! Ông ngoại ơi!" - tôi nói thầm trong ánh mắt đang nén những giọt nước mắt đau đớn. Dù ở rất gần nhưng tôi lại không thể cùng chơi đùa với ông như ngày xưa nữa rồi.
      Hằng đêm trôi qua tôi đều nhớ về ông mường tưởng chắc giờ này ông cũng không ngủ được, rồi tôi lại giận mình giá như hồi ấy tôi không mua thuốc cho ông thì giờ ông đã không phải chịu cảnh co đơn như vậy rồi. Nếu lúc ấy tôi có hiểu biết hơn về tác hại của thuốc lá thì giờ cũng đâu đến nỗi, tôi thất ngu ngốc mà.
          Có, nhưng không thể gặp tận mặt; còn nhưng không thể chơi cùng; người tôi từng tin yêu và kính trọng biết bao đã bị tôi hại ra nông nỗi này... Các bạn thấy đó chỉ một bước lầm lỡ, không hiểu chuyện bạn đã gián tiếp những người thân của bạn. Hãy yêu thương gia đình của bạn khi có thể vì chúng ta không biết chuyện gì sẽ đến đâu. Hãy trân trọng hạnh phúc mà bạn đang có vì một khi bạn làm lơ, nó sẽ vụt mất trong tầm tay.


              

EM GÁI TÔI

   Trong gia đình, người mà tôi luôn yêu thương, đùm bọc là em gái tôi. Mẹ tôi sinh nó khi tôi học lớp 7 và đặt tên nó là Bảo Trâm, giờ thì cô bé ấy đã 4 tuổi rồi. Trâm là một cô bé rất dễ thương khiến cả nhà ai cũng yêu mến, từ ngày nó ra đời gia đình tôi lúc nào cũng rộn vang tiếng cười.  Nhưng nó cũng nghịch ngợm lắm. Nó luôn nghĩ ra đủ thứ trò để trêu chọc tôi. mới tí tuổi đầu thôi mà cô bé rất thích vẽ .Đã có lần xem nó vẽ tranh, và thực sự thấy thêm rất nhiều điều thú vị về cô em của mình.

   Một lần, bỗng dưng nó lại mượn tôi quyển Album ảnh. Tôi đoán nó lại nghịch ngợm gì dây nên bí mật nấp sau cánh cửa theo dõi. Thật ngạc nhiên! Nó đang vẽ tôi. Khéo léo đặt tấm ảnh chân dung của tôi lên bàn, nó bắt đầu thể hiện. Đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng hồng của nó cẩn thận cầm cây chì sáp đén khoanh một vòng tròn rõ to. Đôi mắt đen long lanh chăm chú nhìn vào bức ảnh rồi tiếp tục khoanh hai vòng tròn nhỏ hơn màu tím. Thì ra, đó là khuôn mặt của tôi – mà đúng hơn là cục đá méo mó đến thảm hại và chiếc kính bị lệch gọng gần nửa mặt. Tôi cảm thấy tội nghiệp cho khuôn mặt mình quá. Còn nó không biết sự có mặt của tôi, vẫn cái vẻ vui tươi, nó tiếp tục vẽ. Chùm tóc của nó lúc lắc, cái miệng hồng tươi vừa vẽ vừa cười. Bàn tay nó vẫn tiếp tục tạo cho tôi một mái tóc đen buộc vểnh lên như cái đuôi gà và được điểm trang bằng một chiếc nơ xanh xinh xinh. Chợt ánh mắt nó bỗng trở nên tinh nghịch lạ thường, gương mặt vui tươi hẳn lên, đôi má hồng hào, chân cứ dậm vào thành bàn và còn hát nữa. Không biết nó nghĩ ra trò gì đây.

   Tay cầm một viên sáp đỏ, cô bé viền viền thành hình một chiếc môi – giống như một quả chuối. Nó chọn cây sáp màu đỏ, nhưng chỉ tô một nửa môi còn dùng màu xanh tô nửa còn lại. Vậy là môi của tôi có những hai màu – thật nghịch ngợm. Nhưng ánh mắt nó lại càng thích thú hơn, miệng nó cười tươi hơn khi dùng màu hồng chấm vào giữa má tôi. Tôi không thể hiểu nổi nó đang vẽ cái gì. Sờ lên má, trời ơi, thì ra đó là cái mụn mới mọc của tôi. Chuyện gì nó cũng nghĩ ra được. Cô nàng vẫn tiếp tục vẽ, vẻ mặt vẫn tươi vui. Nhưng dường như càng về sau, nó càng thấm mệt. Cố vẽ cho tôi một chiếc áo màu hồng thật độc đáo – màu tôi yêu thích, mồ hôi nó bắt đầu lấm tấm, mặt nó đỏ lên. Dường như để tô một chiếc áo với rất nhiều bông hoa như vậy là rất khó khăn. Nhưng nó vẫn say sưa. Bàn tay nhanh nhẹn tô màu, ánh mắt long lanh dễ thương, mái tóc lúc lắc. Cuối cùng nó cũng hoàn thành bức tranh. Nó vui vẻ chạy ra khoe với tôi.


   Sau lần tận mắt xem cô em gái vẽ, tôi thấy nó thật đáng yêu. Biết đâu trong tương lai em gái tôi lại trở thành một họa sĩ nổi tiếng…. Tôi rất tự hào về em gái của mình........
   À, còn một điều nữa. nó cực kì thích chụp hình tự sướng với tôi, nói thật thì chỉ có cái tính đó nó giống tôi nhất! Mỗi lần khách đến nhà họ không nghĩ nó là em tôi đâu bởi vì tôi với nó chênh lệch tuổi quá nhiều (tôi hơn nó gần 11 tuổi chứ ít gì ). Nhưng mà dù gì thì nó vẫn luôn là em gái yêu của tôi và là út cưng của gia đình tôi!


Bí quyết giúp gia đình hạnh phúc là đây

          Gia đình là tế bào của xã hội, gia đình có ấm no hạnh phúc thì xã hội mới phát triển được. Thế mà ngày nay với xu thế hội nhập phát triển cũng đã kéo theo tình trạng ly hôn ngày một tăng theo năm tháng.  
         Tình trạng hôn nhân tan vỡ chính là mầm móng gây ra ly hôn. Ly hôn đã để lại những hậu quả rất nặng nề. Đối với những cặp vợ chồng ly hôn để lại những nỗi đau đớn về mặt thể xác lẫn tinh thần. Đối với con cái thì sẽ luôn phải chịu những mất mát nặng nề về mặt tình cảm gia đình, thiếu sự quan tam từ cả bố và mẹ nén rất dễ xa vào tệ nạn xã hội. Không chỉ ảnh hưởng đến gia đình còn ảnh hưởng đến xã hội. Hãy thử nghỉ xem một cơ thể người bị mất đi một tế bào thì sẽ như thế nào? Thì mối quan hệ giữa xã hội và gia đình cũng giống như cơ thể ấy.


   Vậy nguyên nhân nào dẫn đến tình trạng như trên? Nguyên nhân chủ yếu là do người vợ hay người chồng bộn bề với công việc xã hội không chăm lo cho mái ấm gia đình-vốn là tế bào xã hội. Hoặc không có sự hiểu biết rõ ràng giữa nhau mà đã vội vàng đi đến hôn nhân. Từ những vụ mâu thuẫn nhưng lại không chịu tìm cách giải quyết để nó tích tụ thành quả bom, khi đã bùng nổ thì khó có thể hàng gắn lại được. Hay do mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu. Mặt khác là do sự thiếu chung thủy từ phía vợ hoặc chồng... Có rất nhiều nguyên nhân phức tạp nhưng nếu là một người khôn ngoan hiểu ý người khác biết cách ứng xử, giải quyết mọi rắc rối trong ấm em thì gia đình sẽ hạnh phúc. Để có thể làm được như vậy thì: tình yêu để đến với hôn nhân phải là tình yêu chân chính, khi đã yêu nhau thật lòng rồi thì mới quyết định tiến đến hôn nhân không nén vội vàng. Khi đã thành vợ chồng rồi đặc biệt là những cặp vợ chồng son nên nghe những lời khuyên từ phía người lớn có gia đình hạnh phúc về bí quyết xay dựng gia đình hạnh phúc. Người vợ hoặc người chồng phải biết cách lên lịch sắp xếp thời gian hợp lý để không lãng quên gia đình mình vì cong việc xã hội. Giành thời gian vui chơi giáo dục con cái đặc biệt là người vợ nên giành nhiều thời gian hơn cả chồng mình nữa nhé! Một bữa cơm ngon do gia đình: bố hay mẹ , con cái nấu chung với nhau sẽ làm tăng thêm hạnh phúc cho gia đình. Để giảm bớt căng thẳng tăng thêm niềm vui cho vợ, chồng, hoặc con cái thì chúng ta cần nhớ những ngày quan trọng đặc biệt trong đời họ như ngày sinh nhật, kỉ niệm ngày cưới,... để tạo nên những bất ngờ cho nhau. Khi xãy ra mâu thuẫn, người ta có câu " một điều nhịn bằng chín điều lành", người vợ hoặc người chồng cần phải từ tốn nhẫn nhịn để người kia có thể trút bỏ những tức giận đang có, sau đó mới tìm hiểu nguyên nhân: nếu mình sai thì hãy xin lỗi một cách chân thành, còn nếu người kia sai thì cũng phải dùng lời lẽ từ tốn giúp họ hiểu ra lỗi lầm của mình có như vậy thì mới có thể hàng gắn vết nứt ấy. Ngoài ra xã hội cần tăng cường công tác giải hoà để các cặp vợ chồng muốn ly hôn có cơ hội trở lại đoàn tụ, cùng nhau xây dựng gia đình hạnh phúc và nuôi dạy con cái.


     Gia đình là tổ ấm mang lại giá trị hạnh phúc là sự hài hoà cho đời sống của mỗi thành viên trong gia đình, mỗi cá nhân trong xã hội gia đình em ấm, hạnh phúc em là hành trang, là nền tảng để mỗi cá nhân phát huy hết năng lực của mình góp phần xây dựng xã 
hội ổn định, phồn vinh và phát triển.

GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC CỦA TÔI

         Có thể nói tôi không giàu có hay thông minh học giỏi nhưng tôi có thể chắc rằng tôi là một người hạnh phúc, bởi tôi có một gia đình hạnh phúc. Gia đình tôi gồm  bốn người có bố, mẹ, tôi và một người em trai tinh nghịch.

       Gia đình tôi sống hạnh phúc ra sao yêu thương như thế nào? Tôi sẽ kể cho các bạn biết:
      Bố tôi là trụ cột trong gia đình, là người đàn ông mẫu mực. Các bạn chắc nghĩ rằng" là con gái cả trong gia đình thí khó có thể là nũng với bố được". Tôi cũng đã từng nghỉ như vậy, nhưng rồi chính sự yêu thương lòng bao dung của bố đã cảm hoá trái tim cứng nhắc của tôi. Bố tôi rất yêu mẹ, mỗi khi đi làm về thì thường giúp mẹ làm việc nhà. Thấy mẹ ốm, bố mua thuốc nấu cháo cho mẹ, làm hết tất cả mọi việc dù là rất mệt. Bố sống trong gia đình được tất cả mọi người nễ trọng, một phần vì bố là anh hai trong gia đình, một phần là vì bố sống rất hoà đồng với anh em. Có thể bố tôi không phải là một người lãng mạn, nhưng bố luôn làm cho gia đình thêm hạnh phúc bởi những món quà nhỏ bé cho các thành viên trong gia đình vào những dịp quan trọng như ngày sinh nhật của mẹ, của con, kỉ niệm ngày cưới... Bấy nhiêu đó thôi cũng đã thấy bố là người chu đáo như thế nào rồi. Ông ấy có thú vui là chơi chim chào mào, nhưng dù thêm thú vui nào đi chăng nữa thì bố vẫn giữ đúng bổn phận làm một người chồng, người cha trong gia đình. Đối với tôi bố là người cha tuyệt vời nhất.


      Cha ông ta thường có câu:"nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra". Công lao trời bể của mẹ cũng không thể không nhắc tới. Mẹ là người đã mang chúng ta đến chín tháng mươi ngày đó là giai đoạn hết sức khó khăn cho mẹ , nhưng nặng hơn đó là lúc mẹ cho chúng ta trào đời. Trong nỗi đau cắt da cắt thịt mẹ vẫn chịu đựng để sinh chúng ta ra chỉ vậy thôi đã thấy mẹ rất tuyệt vời rồi. Nhưng đối với tôi không có bất kì từ ngữ nào có thể sánh bằng công ơn trời bể của mẹ cả. Mẹ tôi sinh tôi ra cho tôi một cuộc sống mới, me còn là cô giáo đầu tiên của tôi, giúp tôi với những bước đi chập chững đầu đời, những tiếng nói đầu tiên. Mẹ là người đã đưa tôi đến trường lần đầu tiên, giúp tôi vượt qua nỗi sợ hãi, rụt rè của buổi đầu tiên đến trường. Có năm tôi bị bệnh phải nhập viện để mổ, tôi đã lo lắng rất nhiều, mẹ tôi hiểu được điều đó đã cho tôi một cái ôm ấm áp và cái hôn ngọt ngào trước kho vào phòng mổ. Mẹ đã dặn dò tôi rằng:"con hãy mạnh mẽ lên, luôn nhớ rằng mẹ luôn ở bên con, con gái dũng cảm của mẹ." Kể từ lúc đó tôi cảm thấy tự tin hơn rất nhiều, tôi bước vào phòng mổ rất bình thường và không còn sợ gì nữa, các chú bác sĩ còn khen tôi là cô bé dũng cảm nữa. Mổ xong, tôi đã vo cùng đau đớn, nhưng nhớ về nụ hôn của mẹ tôi đã bớt đi phần nào đau đớn. Sau khi mổ xong, mẹ còn phải lo cho tôi 
nữa, vừa phải đi làm, vừa lo việc nhà vừa chăm sóc cho tôi, nhìn mẹ vất vả tôi thương mẹ lắm. Tuy gia đình có thay ca cho mẹ, nhưng các bạn biết đó người mẹ nào cũng vậy không thể nào yên tâm được, mẹ tôi cũng vậy thôi, dù phải đi làm nhưng mẹ cứ trưa bà lại mang đồ đến cho tôi, tối đến thì ngủ chung với tôi. trên chiếc giường chật hẹp, nói thì vậy thôi chứ chỉ có tôi ngủ thôi còn mẹ tôi thì cứ thức canh bình nước biển cho tôi và giúp khi tôi cần. Khi đã khỏe lại, tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn lo cho việc học của tôi, lại một lần trong số vạn lần mẹ tôi lại giúp tôi học tập và nắm được bài trong những ngày tôi nghỉ, tôi đã rất buồn và phải khóc nữa khi không thể thuộc nỗi bảng cửu chương thế là mẹ giúp tôi hiểu và tôi đã thuộc được nó dễ đang hơn. Kết quả cuối năm học là tôi đã đạt được danh hiệu học sinh giỏi nhờ có sự giúp đỡ của mẹ, tôi rất vui mừng và đã ôm hôn mẹ thật nhiều khi về nhà, như lời cảm ơn chân thành tôi muốn nói với mẹ. Không phải chỉ có vậy mẹ tôi còn giúp tôi rất nhiều điều khác nữa, có kể mấy ngày mấy đêm cũng không hết. Qua trang blog này tôi muốn nói với mẹ rằng " mẹ ơi con thương mẹ nhiều lắm! Nhưng con biết rằng dù ra sao con cũng không thể trả hết nỗi lòng của mẹ chứ đừng nói là công ơn mà mẹ đã cho con, nhưng có điều con dám chắc rằng con sẽ luôn làm cho mẹ cười vui và hạnh phúc". 


     Trong gia đình nhỏ của tôi vẫn còn có một thành viên tinh nghịch nữa đó là em trai của tôi. Em tôi năm nay học lớp sáu tính tình tinh nghịch rất dễ giận nhưng cũng dễ bỏ qua, có thể nói lúc nhỏ mọi người đã phải đau đầu vì những trò quậy phá của chị em chúng tôi. Tuy vậy thôi, tôi và em tôi nói chuyện chỉ trong vòng ba câu là lại cãi nhau và người làm hoà luôn là em tôi. Tôi thật sự cảm thấy mình là người chị rất hạnh phúc, có nhiều người nghỉ rằng có anh hay chị thì sẽ sướng hơn nhưng với tôi tạo hoá đã cho ta những gì thì sẽ có cái tốt và cái xấu của nó cả, hãy biết cách đón nhận thì bạn sẽ nhận ra mặt tốt khi có em mà thôi.

       Đó chính là gia đình hạnh phúc của tôi nó chỉ đơn thuần là vậy thôi. Hạnh phúc luôn luôn bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt vậy thôi, khi đã nhận ra rồi thì hãy trân trọng nó đừng để "sống trong phúc mà không biết hưởng" nhé!





“Có 1 nơi để về, đó là nhà. Có những người để yêu thương, đó là gia đình. Có được cả 2, đó là hạnh phúc"

       Dù cuộc sống đầy đủ sung túc, dù đi đâu về đâu  nhưng con người ta cũng không thoải mái bằng được ở trong ngôi  nhà của mình. Dành dụm yêu thương để giữ trong tim mình là điều ai cũng làm được, và đã làm được. Hơn thế, dành tình cảm cho những người mà mình yêu thương, cho gia đình đó là một điều ý nghĩa biết bao. Có một câu nói: “Có một nơi để về, đó là nhà. Có những người để yêu thương, đó là gia đình. Có được cả hai, đó là hạnh phúc”. Liệu bạn có được nhà, được gia đình, được hạnh phúc không? Điều đó phụ thuộc vào chính bản thân các bạn.
       “Nhà” là nơi mà ta có thể trú nắng, trú mưa bất cứ lúc nào. Nhà là nơi đợi ta về những lúc đi xa. Nhà là nơi chú giúp ta trưởng thành. Nhà là nơi mọi người trong gia đình chung sống với nhau. Mọi sinh hoạt của mọi người hầu hết đều diễn ra ở nhà. Ta có thể đi rất nhiều nơi, ở rất nhiều chỗ nhưng không thể bằng nhà của chúng ta, ta không được quên nơi sinh ra, lớn lên-đó là nhà. Dù đi đâu cũng phải nhớ đường về nhà. Như vậy, ta đã “Có một nơi để về, đó là nhà”.

   
     “Gia đình” là nơi chứa đựng những yêu thương mà ta dành cho những người thân yêu. Cuộc sống có bao lo toan, vất vả, cuộc sống xô bồ đã làm cho con người ta mệt mỏi, gục ngã. Việc đầu tiên mà người ta nghĩ đến đó chính là gia đình. “ Gia đình” là nơi có cha, có mẹ, có những người thân yêu nhất. Khi chúng ta gục ngã, những người thân yêu trong gia đình sẽ nâng chúng ta dậy, sẽ giúp chúng ta đứng lên:
                                  “ Con dù lớn vẫn là con của mẹ
                                   Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”
        Dù ta là ai, ta ở bất cứ đâu, bất cứ nơi nào thì gia đình, những người thân yêu vẫn dõi theo bước chân chúng ta trên đường đời nhiều chông gai, vất vả. “Gia đình” là nơi có những người mà ta dành trọn thương cho họ. Trong tim mỗi người, dù là người tốt hay xấu, dù bình thường hay tù tội, dù nghèo khổ hay giàu có,… thì họ đều dành trái tim mình những người mà họ yêu thương.
      “Hạnh phúc” là gì hả bạn? “Hạnh phúc là một thứ gì đó không thành hình khối, cũng chẳng thể sờ thấy. Mà nó chính là cảm xúc của chúng ta. Nếu một điều gì đó làm ta vui, ta sẽ cảm thấy “hạnh phúc”. Nếu ta làm một việc có ý nghĩa, ta sẽ cảm thấy “hạnh phúc”. Hơn tất cả có một nơi để về, có những người để yêu thương ta sẽ thấy hạnh phúc hơn hết. Yêu thương người khác giúp ta hạnh phúc hơn,giúp ta thấy cuộc sống này ý nghĩa biết bao. Nếu như nhà to nhưng những người trong gia đình không gắn kết, không có tình yêu thương giữa những người thân trong gia đình thì sẽ không cảm thấy hạnh phúc.

      Hiện thực cuộc sống có những gia đình chỉ biết lo kiếm tiền, không chăm lo đến việc vun vén tình cảm giữa những người thân với nhau. Họ khiến cho con cái chỉ cảm thấy vật chất là đủ, còn tình cảm thì vô cùng thiếu thốn. Trong thực tế, có nhiều gia đình giàu có nhưng không chú trọng đến việc nuôi dưỡng, bồi đắp tình cảm cho con cái. Như thế sẽ khiến cho con cái cảm thấy mình không được coi trọng, không được quan tâm đến , chúng sẽ không muốn về nhà-nơi mà không có sự yêu thương. Những người cha, người mẹ cho rằng tiền có thể mua được tất cả.Nhưng họ hoàn toàn đã nhầm càng có nhiều tiền mà không có tình yêu thương thì con cái họ sẽ càng trở nên xa đọa tinh thần hơn. Có những gia đình nghèo vật chất nhưng lúc nào mọi người trong gia đình cũng đều cảm thấy vui vẻ, đầy đủ. Hạnh phúc là khi ta trở về luôn có những người mà ta yêu thương mở rộng vòng tay đón ta về. Hạnh phúc là khi chúng ta có một mái ấm ngập tàn tình thương. Hạnh phúc khi ta có nhà để về, có những người để yêu thương. Để ai cũng cảm thấy hạnh phúc khi có nhà, có gia đình thì những người thân hay cả xã hội hãy cho họ một ngôi nhà thật đúng nghĩa. Ngay cả những đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa thì xã hội đã có những trại trẻ mồ côi, viện dưỡng lão-những nơi có thể giúp họ hòa nhập với mọi người. Đến xã hội những người không quen biết còn có thể cho họ được có nhà, có gia đình. Vậy thì sao những người trong một gia đình lại không thể cho nhau một gia đình đúng nghĩa? Ông bà, cha mẹ có trách nhiệm nuôi dạy con cháu nên người. Con cháu có nghĩa vụ hiếu thảo, kính trọng ông bà, cha mẹ; phụng dưỡng ông bà, cha mẹ khi già yếu.
     Bên cạnh những tấm gương tốt về lòng hiếu thảo thì còn có những đứa con bất hiếu, không nghe lời. Vậy hạnh phúc là khi ta có nhà, có gia đình một cách đúng nghĩa. Ở đó giúp ta phát triển không chỉ về thể chất, mà còn cả về tâm hồn của chúng ta; Ở đó định hướng cho ta về sự phát triển của tâm hồn. Nhà, gia đình giúp ta trút bỏ những gánh nặng, lo toan phiền muộn của cuộc sống, giúp ta có thể tâm sự, chia sẻ những buồn vui của cuộc sống. Cảnh gia đình sum vầy, quây quần bên nhau đây cũng là đề tài của nhiều nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ… Nhưng ý nghĩa của nó còn to lớn hơn thế. Vậy bạn đã có cả hai thứ ấy, đã có được hạnh phúc chưa? Và có biết phải làm thề nào để có được hạnh phúc không? Theo tôi nghĩ đó là tùy theo cách hiểu, cách nghĩ và cách thể hiện của mỗi người là không giống nhau. “… Đường tương lai nhiều chông gai và những lúc gian nan làm con ngã quỵ , để con nhớ rằng nơi ấy luôn có một góc bình yên luôn có mẹ cha chờ con tìm về”. Như thế mỗi chúng ta luôn có một góc bình yên của riêng mình. Các bạn hãy giữ hạnh phúc và một góc bình yên của mình bạn nhé!




MẸ-NGƯỜI CON YÊU NHẤT!

  “Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào
          Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào
  Lời mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào
          Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng mẹ yêu ….”
   Đã từ lâu tôi không nghe những dòng nhạc mang âm hưởng dân ca thế này, mà còn lại là bài hát “Lòng mẹ”. Một bài hát rất nổi tiếng về mẹ mà hầu như mọi người đều biết. Có cái gì đó chạm đến trái tim tôi khi nghe lại bài hát này. Tôi nghĩ đến mẹ – người luôn làm tất cả vì tôi mà không quản cực nhọc, khó khăn.

   Mẹ tôi không phải là người quyền uy hay có địa vị to lớn trong xã hội. Mà mẹ chỉ đơn thuần là một người mẹ, một người vợ luôn hết mình vì con cái và gia đình. Mẹ cũng không học rộng tài cao hay khoác lên mình những bộ váy lộng lẫy và dự các buổi tiệc sang trọng. Mẹ luôn mặc những bộ đồ đơn giản không màu mè kiểu cách vào ngày thường cũng như các dịp lễ. Tuy mẹ không học nhiều nhưng mẹ là người luôn dạy tôi các điều hay lẽ phải trong cuộc sống. Mẹ dạy tôi biết thế nào là sự quan tâm sẻ chia, biết lắng nghe và tôn trọng người khác. Phải kính trên nhường dưới, không đố kị ganh đua và quan trọng không được bỏ cuộc dù bất kì hoàn cảnh nào. Mẹ vất vả lắm, lo cho tôi mọi việc từ cái ăn đến cái mặc. Ngoài ra mẹ còn phải lo cho gia đình và cùng ba buôn bán. Để kiếm được vài đồng lời ít ỏi dù nắng hay mưa mẹ cũng không ngại bôn ba cực khổ. Nhìn bề ngoài của tôi có vẻ khỏe mạnh nhưng tôi rất dễ bị bệnh. Mỗi lần bệnh như thế mẹ luôn chầu chực bên cạnh chăm sóc tôi mà không rời nửa bước. Tôi có thể thấy sự lo lắng trên gương mặt mẹ và niềm hy vọng mong tôi mau khỏi bệnh. Những lúc ăn cơm mẹ luôn dành phần ngon nhất cho tôi, đồ ăn chỉ là những món dân dã đơn sơ nhưng chúng đều rất hấp dẫn thơm ngon qua bàn tay chế biến của mẹ. Mẹ rất ngăn nắp thường xuyên dọn dẹp, nên các vật dụng trong nhà đều có chỗ ở nhất định của chúng. Mẹ cực nhọc vất vả như thế nhưng tôi chưa hề nghe mẹ than thở dù chỉ một lần.



  Tôi là đứa trẻ may mắn được mẹ bảo bọc từ lúc chào đời và sống trong tình yêu thương vô bờ bến của mẹ. Thế mà đôi khi tôi lại không biết quý trọng điều đó làm những việc khiến mẹ đau lòng. Mẹ luôn lắng nghe tôi, cho tôi những bài học quý giá. Mẹ làm tất cả vì tôi để tôi có được cuộc sống tốt vậy mà những lúc không vui tôi lại nổi cáu với mẹ, nói rằng mẹ phiền khi mẹ hỏi chuyện. Có lúc tôi cãi lại mẹ nhưng mẹ chỉ im lặng không nói gì chỉ thấy sự đau buồn trên gương mặt mẹ, nỗi thất vọng trong đôi mắt ấy. Tôi thật hư đốn và đáng trách, tôi không xứng với những gì mẹ đã hi sinh vì tôi. Mẹ thà bị ướt bị lạnh để tôi được ấm hơn. Mẹ an ủi động viên khi tôi gặp khó khăn, luôn bảo vệ tôi khỏi những cám dỗ của cuộc đời. Người luôn tha thứ mỗi khi tôi lầm lỗi, dang rộng vòng tay ôm lấy tôi vào lòng, để tôi được ăn học đàng hoàng mẹ phải thức khuya dậy sớm. Mẹ yêu tôi hơn cả bản thân mình, mẹ từng nói tôi chính là thiên thần nhỏ của mẹ, mẹ không màng khó khăn khổ cực chỉ mong sao tôi có thể nên người. Mẹ vĩ đại, cao cả đến thế nhưng tôi lại làm mẹ buồn lòng và đôi khi còn có những giọt nước mắt thầm lặng.


  Giờ đây, khi nhìn lại chính mình tôi thật sự thấy bản thân còn quá nhiều thiếu sót, đã gây ra biết bao lỗi lầm với mẹ nhiều đến mức không thể nhớ được. Nhưng mẹ vẫn là mẹ luôn rộng lượng tha thứ rồi bỏ qua. Đã có ai trong chúng ta đã từng cắn rứt lương tâm khi làm mẹ mình đau khổ không? Và bây giờ đây tôi thật sự hối hận về những gì đã làm đối với mẹ, cảm thấy sợ hãi khi không còn mẹ bên cạnh, sẽ ra sao khi thiếu đi hình bóng thân thương của mẹ? Lúc này đây tôi muốn nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi, con gái xin lỗi mẹ nhiều lắm, hãy tha thứ cho những phút giây thiếu suy nghĩ của con đã làm mẹ buồn lòng. Giờ đây con sợ phải xa mẹ, sợ khi không có mẹ bên cạnh dẫu biết rằng đường đời rất dài phải tự con bước đi. Mẹ ơi, con gái muốn cảm ơn mẹ rất nhiều cảm ơn mẹ đã cho con cuộc đời, cho con có người mẹ tuyệt vời như thế, đã hi sinh tất cả vì con, cho con có cơ hội được gọi mẹ mỗi ngày. Hãy luôn mạnh khỏe mẹ nhé, luôn là vầng trăng sáng soi rọi bước con đi. Con sẽ cố gắng thật nhiều không làm mẹ thất vọng, hãy tin tưởng ở con. Cho dù mai sau con có khôn lớn thì con vẫn là thiên thần nhỏ của mẹ luôn muốn mẹ thương yêu dỗ dành. Con yêu mẹ!”.




  Ai trong chúng ta cũng đều có lỗi lầm với mẹ mình. Đừng cảm thấy xấu hổ hay ngại ngùng nói câu xin lỗi mẹ, đừng nghĩ mẹ không nói là không yêu thương không quan tâm mình. Nếu chúng ta được gọi mẹ mỗi ngày thì chúng ta may mắn rất nhiều vì có những người suốt đời cũng không có cơ hội để gọi mẹ. Đừng để cơn nóng giận đánh mất đi lí trí, và không có tội nào nặng bằng tội bất hiếu. Cho dù người đời có tốt với ta bao nhiêu thì cũng không sánh bằng mẹ, chẳng ai tốt với mình mà không cần điều kiện chỉ duy nhất mẹ của ta mà thôi.




Thứ Năm, 13 tháng 4, 2017

Thành Viên Mới

.
        Gia đình tôi trước giờ chỉ có bốn người thôi các bạn ạ, gồm có bố mẹ tôi, anh tôi và tôi. Nhưng hai năm trước và mới năm ngoái thôi nhà tôi lại thêm hai thành viên nữa đấy các bạn!
        Thành viên thứ nhất là vợ của anh tôi - người chị dâu của tôi, Trước khi tôi và chị ấy về chung một nhà thì chúng tôi đã từng làm bạn của nhau. Những năm tháng cuối lớp 5 và chuẩn bị vào lớp 6, chị như một người gia sư kèm cặp và ôn luyện lại cho tôi những kiến thức cần nhớ của những tháng ngày học tiểu học. Và không những vậy khi anh tôi còn đang bận việc ở trong TP Hồ Chí Minh thì chị đã như một người chị ruột của tôi, chị chở tôi đi chơi khắp nơi, chúng tôi đi ăn hàng khắp các quán ăn, dạo trong các siêu thị, ngay cả ngày sinh nhật của tôi chị không ngại sắp xếp công việc để chở toi đi chơi và mua quà cho tôi, kỉ niệm của tôi và chị trước khi làm chị dâu tôi còn rất nhiều,...

          Ngày đó cuối cùng cũng tới- ngày mà anh tôi và gia đình tôi chính thức đưa chị về nhà. Ngày hôm ấy gia đình tôi ai cũng rất đẹp và người đẹp nhất không ai khác chính là anh chị tôi. Hôm ấy nhìn chị như một người khác vậy , đúng là như ông bà ta thường nói: " con gái đẹp nhất là khi khoác lên người chiếc áo cô dâu"


                 Thành viên mới thứ hai trong gia đình tôi không ai khác chính là kết tinh cho tình yêu của anh và chị tôi. Ngày 23/6/2016 nhà tôi rất vui mừng khi nghe thông báo chị tôi đã hạ sinh một bé gái đáng yêu, và cũng rất là kháu khỉnh.

                  
                     Mặc dù chỉ mới 9 tháng tuổi thôi mà nhìn bé cứ như một " bà cụ non, già trước tuổi" vậy.Không những vậy những hành động mà nhà tôi bày cho bé dù chỉ một lần thì hôm sau nhóc tì ấy đã làm lại được ngay.





Đấy là tất cả những gì mà tôi muốn nói cho các bạn biết về hai thành viên mới của nhà tôi đấy các bạn! Và tôi cũng mong rằng các bạn sẽ yêu quý gia đinh mình cũng như tôi yêu gia đình của tôi vậy!

Thứ Tư, 12 tháng 4, 2017

Gia đình thứ hai

Mỗi người chúng ta ai cũng có một gia đình riêng cho mình, ngoài những gia đình nhỏ mà ta tự tạo lập nên còn có gia đình mà ta sinh ra và lớn nên, nếu ai lấy vợ / chồng thì gia đình của vợ / chồng đó cũng chính là gia đình chung của ta. Ngoài ra trong cuộc đời đi học của mình ai cũng có một đai gia gia đình chung hết đó là lớp học của ta. Cũng như một câu nói: "TRƯỜNG HỌC LÀ NGÔI NHÀ THỨ HAI CỦA EM".
Và lớp tôi cũng vậy, lớp tôi bao gồm 41 bạn, tuy vậy nhưng chỉ có 10 bạn nam mà thôi, còn lại đa số là những đứa chân yếu tay mềm như tôi. Tuy lớp tôi chỉ có 10 bạn nam nhưng các cậu ấy rất cừ, từ việc học cho đến thể thao hay là văn nghệ đi chăng nữa thì các đấng mày râu ấy cũng đều hoàn thành rất tốt.  
                                    
                                                     văn nghệ lớp tớ do  ca sĩ ANH TUẤN  trình bày


Ngoài ra,những cô nàng của lớp tôi không phải những người chân yếu tay mềm đâu nhá. Chúng tôi thường được coi như "những con đàn ông"đó các cậu ạ!😊 Tuy"mạnh mẽ" vậy đó nhưng tụi " liễu yếu đào tơ" chúng tôi cũng có lúc để thể hiện khả năng " cầm, kì, thi, họa" của phái yếu chứ các cậu nhỉ? Đó là lúc lớp tôi làm ngoại khóa chào cờ, không chỉ hát và múa, chúng tôi còn biều diễn khả năng"dancer" nữa đấy!









Để hưởng ứng cho ngày thành lập Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh, chúng tôi đã chuẩn bị cho buổi lễ này rất kì công.



Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người và giày

Không có văn bản thay thế tự động nào.
Thêm chú thích
Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người và trong nhà
Không có văn bản thay thế tự động nào.
Thành quả của bọn Tớ

Không những vậy người luôn đứng đằng sau ủng hộ cho chúng tôi,đó chính là người " cha già" luôn ân cần đứng đằng sau theo dõi, ủng hộ, và dìu dắt chúng tôi nên người - đó là người thầy chủ nhiệm đáng kinh của lớp tôi.Thầy không những là một giáo viên tốt mà còn là một người yêu thích nghệ thuật;


                                          Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người và ngoài trời
  
                                            Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người, sân bóng rổ, giày và ngoài trời
                                                    Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người, mọi người trên sân khấu, mọi người đang ngồi và đàn ghi ta


Và lớp tôi có biệt danh rất dễ thương đấy các bạn, biệt danh đó là: "Lớp Nhiễm Chì". Đó là gia đình thứ hai của tôi đấy các bạn ạ! Nhìn nó dễ thương và đáng yêu đúng ko ạ?